VÔ THƯỜNG LÀ MỘT BÀI THƠ
vô thường là một bài thơ
từ trong nghiên mực rối bờ tóc em
vô tình gió đứng lại xem
bỏ quên chiếc lá lăn quen chân người
vô thường là giọt sương rơi
kể từ khi đó em đời phù du
hồn nhiên nhật nguyệt đùa vui
bỏ quên nguyên thủy nụ cười thân thương
với tay ta níu vô thường
dừng mây che nắng bên đường gieo thơ
LanPhi