SỰ KHÁC BIỆT

  1. Người Việt từ nhỏ được dạy phải vâng lời cha mẹ.

Người Phương Tây từ nhỏ được dạy cách suy nghĩ độc lập.

  1. Người Việt tới trường thì được dạy phải yêu Tổ quốc, yêu đồng bào.

Người Phương Tây tới trường là để học chứ không bị bắt phải yêu ai cả.

  1. Người Việt khi học thì được dạy học thuộc lòng.

Người Phương Tây khi học thì được dạy phải suy luận và đặt câu hỏi.

  1. Người Việt ra ngoài đời thì được dạy phải ôn hoà, sống theo lối “ai sao thì mình vậy.”

Người Phương Tây thì được khuyến khích làm chính mình, sống độc lập.

  1. Người Việt về mặt chính trị thì được dạy là phải tuân thủ chính quyền.

Người Phương Tây thì chỉ coi chính quyền là đại diện cho người dân.

  1. Người Việt khi có ai nói ý kiến khác mình thì cảm thấy khó chịu.

Người Phương Tây khi ai nói khác mình thì lắng nghe.

  1. Người Việt khi tranh luận thì chửi là chính.

Người Phương Tây khi tranh luận thì nói chuyện bài bản.

  1. Người Việt khi bị ai đó chỉ trích là ghét luôn người đó.

Người Phương Tây khi bị ai đó chỉ trích thì coi đó là ý kiến để tiến thân.

  1. Người Việt khi sai thì chối tới cùng.

Người Phương Tây khi sai thì nói “tôi xin lỗi.”

  1. Người Việt thì tự cao về bản thân.

Người Phương Tây thì dù có 20 năm kinh nghiệm nhưng vẫn khiêm tốn.

Còn nhiều điều nữa, nhưng 10 cái trên là chính.

Chúng ta đừng nên quá tự hào để rồi trở nên ảo tưởng về bản thân.

Hãy bỏ cái tật chửi những ai có ý kiến trái chiều, vì nó rất vô văn hoá. Bỏ luôn cái thói đả kích cá nhân mà hãy tập trung vào quan điểm.

Nếu không thì chúng ta chỉ mãi là đứa trẻ con, nuôi hoài không lớn.

 ( Sưu tầm)

Giới thiệu bài này