Một ngày sắp sửa lại trôi qua. Một cuối tuần lại sắp sửa trôi qua. Một đời......

Một đôi tình nhân ngồi bên nhau ngắm cảnh mặt trời lặn trên bãi biển. Gió nhè nhẹ thổi và ánh dương đang tàn dần. Hai người ngồi như vậy đã lâu không nói tiếng nào. Họ để tâm hồn họ nói chuyện với nhau một cách âm thầm. Họ đang chìm vào thế giới của nhau, tưởng như hai tâm hồn đang quyện lại thành một. Khi những ánh nắng cuối cùng bắt đầu chìm xuống dưới mặt nước, chàng thì thâm bên tai nàng:

_ Em ơi, em có yêu anh không?

Tuy cả hai thân hình đã gần sát nhau lắm rồi, nàng vẫn làm một động tác như cố gắng xích lại gần thêm nữa:

_ Em yêu anh nhiều lắm.

Và hai người lại yên lặng. Chừng năm phút sau, chàng lại thì thầm:

_ Em yêu ơi, em có yêu anh không?

Nàng bất động, nhưng đôi môi cử động:

_ Anh biết rồi mà, em yêu anh rất nhiều.

Hai người lại im lặng. Năm phút trôi qua, chàng thì thầm:

_ Em rất yêu quí của anh, em có yêu anh không?

Nàng ngồi thẳng lên, ngước nhìn chàng, giọng nói đã bắt đầu hờn dỗi:

_ Sao anh cứ hỏi em câu đó hoài vậy? Bộ anh không tin rằng em yêu anh hay sao. Hay anh cho rằng nhưng gì em nói là giả dối. Anh làm em buồn rồi đó.

_ Em yêu của anh, anh hỏi em câu hỏi đó hoài, là vì anh muốn được nghe câu trả lời của em hoài hoài, mãi mãi. Những câu nói "yêu anh" của em, làm cho anh sung sướng hạnh phúc. Tuy anh luôn biết rằng em yêu anh, nhưng được nghe em nói những lời yêu thương suốt ngày, anh cũng không bao giờ chán. Và bất cứ khi nào anh muốn nghe những lời đó từ em, thì anh lại hỏi em. Em có chán ngán không, nếu mà suốt ngày anh nói "anh yêu em"? Em có vui không, nếu suốt ngày anh không nói yêu em lần nào cả. Và vì niểm hạnh phúc của anh, em có thể nói yêu anh suốt ngày, hay bất kì khi nào anh hỏi hay không?....

Có ai trong chúng ta lại không thích nghe những lời yêu thương từ nơi người mình yêu thương? Có ai đã từng than phiền rằng người yêu tôi nói yêu tôi nhiều quá? Mà có lẽ chúng ta nghe nhiều hơn những lời than thở của...cô đơn. Vậy thì được nghe những lời yêu thương quả là một niềm hạnh phúc. Vậy thì có lẽ những lời yêu thương trên thến gian này chưa đủ để phân phát cho mọi người. Vậy thì tại sao chúng ta lại khó chịu, khi có dịp nói lời yêu thương? Vậy thì tại sao chúng ta không chịu tạo thêm dịp để được nói--và được nghe--những lời yêu thương?

Chúng ta nên tận dụng Tất Cả thời gian khi có cơ hội, bầy tỏ tình cảm của mình và cả những lời yêu thương tự đáy lòng. Chúng ta nên tận dụng tất cả những dịp, mà sẽ tạo cho đối tượng cái dịp bầy tỏ tình cảm (bằng cách hỏi, hoặc cách khác), và những lời yêu thương với mình.

Chúng ta có thể biết chắc được rằng những lời nói yêu thương của chúng ta sẽ làm người ấy--lúc nào cũng vậy--hạnh phúc. Chúng ta có thể chắc rằng những lời yêu thương sẽ không bao giờ dư thừa. Và vì vậy, hãy đừng bao giờ khó chịu khi "bị" hỏi, vì đó cũng là dịp để chúng ta nói thêm nữa những lời yêu thương--vốn đã chưa bao giờ đủ--mà xây dựng thêm nữa những nền tảng cho hạnh phúc lâu dài.

Ngày 07/03/2010 

PSQ

 

 

Giới thiệu bài này